Hồi mới nhận điều hành xưởng sửa chữa ô tô Hasco, tôi không được về quê ăn Tết sớm như mọi khi.
Nhớ là ngày 29 Tết, anh chánh văn phòng Công an TP Hà Nội gọi lên xem cái xe Nissan Urvan bị trục trặc. Ngày 30, văn phòng cần xe này để đi chúc Tết nên phải sửa bằng được. Lúc đó, anh em kỹ thuật nghỉ hết, và cũng muốn anh em được nghỉ ngơi, tôi một mình phi lên Trần Hưng Đạo.
Đến nơi, gặp anh chánh văn phòng đang rất lo lắng vì cả văn phòng chỉ có mỗi cái xe 15 chỗ, mà sáng mai đã có lịch ban lãnh đạo sở đi chúc Tết.
Tôi kiểm tra và đề máy. Máy đề khỏe, kéo động cơ quay ro ro nhưng máy không nổ? Bệnh là bị trào xăng, nên tôi tháo chế hòa khí ra căn chỉnh lại. Hơn một tiếng sau, máy lại chạy vo vo. Tôi và anh chánh văn phòng thở phào nhẹ nhõm.
Sáng 30, tôi thuê chiếc xe Toyota Corolla của công ty vận tải du lịch Hà Nội về quê. Một mình một xe, vừa đi vừa hát, trong lòng phơi phới vì có được công việc tốt, điều Mẹ rất mong mỏi. Lái xe về quê, cũng oai lắm. Chắc Bố tôi sẽ lấy lái đi chúc Tết hàng xóm láng giềng, và các cô nàng ở phố cũng “mắt tròn, mắt dẹt” nữa chứ.
Chiếc Toyota Corolla 1983 trưng bày tại bảo tàng ở Nga
Ở nhà đến tối mùng 3, tôi trở lại Hà Nội. Lại một mình một xe. Đường vắng tanh, qua đèo tối như hũ nút, nhưng tôi rất phấn khích, ánh đèn xe như xé màn đêm lao về phía trước.
Đến đoạn gần cầu Đa Phúc, ở khúc hai bên không có nhà cửa, chỉ có ruộng, trước ánh đèn là lố nhố rất đông người. Tôi chột dạ.
Tôi giảm tốc độ và từ từ bò đến. Một người trong đám nhảy ra, hơ hơ hai tay ra hiệu tôi dừng xe. Hóa ra có vụ tai nạn, một nạn nhân nam bị xe máy đâm bắn xuống mé ruộng. Mọi người đã khênh anh ta lên để chở đi bệnh viện, nhưng anh ta nặng quá, chưa biết chở thế nào thì gặp xe của tôi.
Tôi thấy anh ta bất tỉnh, máu me be bét nên sợ lắm. Mọi người ùa lại, đề nghị tôi chở anh ta đến bệnh viện. Lúc đấy tôi đấu tranh: “Chở hay không chở?” vì tôi sợ dọc đường anh ta died. Bình thường rất sợ ma nên… nhưng rồi tôi và mọi người cũng bế anh ta lên, đặt vào ghế sau để tôi chở đến bệnh viện Đông Anh.
Sau khi đưa anh ta vào phòng cấp cứu, tôi rửa sạch máu me bám trên người rồi lên xe đi tiếp. Hơn 1 giờ đêm, tôi về đến phòng trọ.
Đêm đó cứ trằn trọc, vừa lo cho anh ta, vừa sợ lây sida vì thời đấy đang rộ lên bệnh này.
Sáng mùng 4, tôi ra bốt điện thoại gọi sang bệnh viện Đông Anh và biết anh ta đã được chuyển sang Xanh Pôn. Tôi lên Xanh Pôn, gặp bố mẹ anh ta, và được ông bà cho biết anh ta đã qua cơn nguy kịch. Lân la hỏi thêm, tôi biết anh ta là con một và đang bị nghiện nặng, nhưng may mắn không nhiễm sida. Tôi thở phào.
P/s: Ảnh chụp với anh Hải (chủ hệ thống bia Hải Xồm và Hasco) bên cây Đa Tân Trào năm 1997.
Để lại bình luận của bạn