Người ta ví chiếc ô tô như một chiếc máy bay Boeing hạng nhất cũng không có gì là sai. Cách đây ít chục năm, khi đất nước chưa mở cửa thì chúng ta chỉ được ngắm nghía các mẫu xe từ Liên Xô cũ, Tiệp Khắc, CHDC Đức... và khi đó, những chiếc xe hơi như là những giấc mơ.

Tôi nhớ, lúc còn bé được đi ăn khao của các chú khi được giao chiếc xe Zin 130, GAZ-69 hay chiếc Uaz. Nếu ai được nhận lái chiếc com măng ca, tên gọi lúc bấy giờ cho những chiếc xe có “hai đầu” như chiếc Mackovic, chiếc Lada 2107 hay chiếc Niva đít cộc (giống như mẫu xe Hatchback bây giờ).

Được vào ngồi trong cabin chiếc Zin 130 mới thì mặt cũng hơi “vênh vênh” tý rồi. Còn được cho ngồi vào chiếc Uaz, Lada... thì chân tay phải rửa sạch sẽ. Kéo lại thời bây giờ thì quý hiếm như thế có khi phải sức nước hoa mới được bước vào.

Kể ra thời đó cũng thú vị. Chiếc xe hơi là một thứ vĩ đại, người lái nó cũng được trọng vọng ghê lắm. Tôi nhớ là có câu chuyện chọn chồng cho con, giữa anh bác sỹ và anh lái xe thì chắc chắn anh bác sỹ bị ra rìa.

xe-hoi-co-xuat-xu-phap-o-ha-noi-xua

Ô tô ngày đó không cầu kỳ, hiện đại đâu. Trong cabin có vài cái đồng hồ đo nhiệt độ, đo tốc độ, đo điện áp, đếm số km... Mọi thứ dùng “công tắc cơm” và không có điều hòa mà chỉ có cái quạt gió giống như cái quạt điện con mà dân văn phòng “nóng trong” cắm vào máy tính như bây giờ để hạ nhiệt.

Lấy gió ngoài bằng kính tam giác gắn trên cửa trước của xe. Ngày đó tiện nghi chỉ đơn sơ thế thôi nhưng được ngồi trên xe có quạt mát là sướng như đi Roll Royce bây giờ.